An nghỉ anh nhé, vĩnh biệt anh






   Anh à, giờ em có viết những dòng này thì anh cũng chẳng bao giờ biết được nữa rồi :(( em sợ phải nói 2 từ vĩnh biệt lắm vậy mà giờ lại phải nói ra với anh, vào lúc này, khi tuổi đời còn quá trẻ :((((((((((Hôm kia anh còn hứa với em là sẽ nói chuyện tiếp với em cơ mà, sao hôm qua anh đã không nói gì nữa rồi hôm nay anh bỏ tất cả lại để ra đi như thế chứ :((

    Em chưa bao giờ nói ra nhưng thật sự em rất quý anh , quý anh lắm lắm đấy anh có biết khôngggggggggggg. Anh như người anh trai của em ấy. Nhớ lần đầu tiên em đi đến đất nước lạnh giá này, anh đã tặng em 1 cái khắn quàng cổ , anh bảo sang đấy lạnh lắm đấy, nên tặng em cái khăn mang sang quàng cho ấm nhé , em có quàng nó đấy anh ạ, nó đẹp và ấm lắm .  Rồi những ngày đầu tiên ở cái nước xa lạ này, anh là người luôn nhắn tin , gọi điện để an ủi động viên em…Và em nhớ lại những lần đi thu ve chai , với những trò đùa hồn nhiên quá mức của anh làm em phát cáu nhưng chỉ 1 lúc rồi lại hì hì…Rồi hè nào em về nhà cũng thế, anh hay đi cà phê nói chuyện lượn đường với em, cho em ở nhà đỡ chán, anh dạy em nhiều thứ, cách đối nhân xử thế, anh giải quyết nhiều chuyện rắc rối cho em, anh khuyên em phải thế này phải thế kia …Em nhớ nhất là hè năm ngoái, cái hôm nhóm ve chai làm chương trình hội trại trung thu cho các em thiếu nhi ấy, anh xin được ít phiếu, rồi lôi em đi , xem em thích cái gì a đổi cho em, hì, như trẻ con ấy anh nhỉ, nhưg hôm đấy e vui lắm lắm ấy, như kiểu hồi bé tý ấy, em thích con gấu bông nhưng anh không đủ phiếu , anh đứng năn nỉ cái chị đổi phiếu mãi nhưng không được nên anh đành lấy cái gấu bông khác bé hơn cho em, rồi lại đi ra gian hàng mẫu ảnh, em biết là không đủ phiếu để đổi, em đi ra, anh lại chạy vào nịnh mấy sour để đổi nhưng sour cũng không đồng ý, anh lại chạy sang hàng khác để đổi , lúc đấy e nhớ a chỉ còn có cái kèn vừa xin được đem đi đổi đủ kiểu mà không ai đổi cho, cuối cùng anh bảo đi mua sữa chua anh em mình ăn vậy . hì hì…Rồi 4 ngày sau trước hôm em đi 1 ngày, anh gọi điện cho em để đưa cho em con gấu, anh nói với em là anh không đủ phiếu đổi cho em thì anh mua cho em bằng tiền thật :(((((( lúc đấy em xúc động lắm , khóc luôn cơ mà  …Và bây giờ là chút gì đấy trong em hối hận, tại sao hôm tết em về em  lại không gặp anh :((((((( Lúc em hẹn anh, lúc anh hẹn em nhưng lại cứ đến lúc hẹn thì lại có việc đột xuất không đi được, và anh em mình chẳng thể gặp được nhau…đến hôm trước khi em đi, em nhắn tin chào anh, anh cũng nhắn lại, chúc em đi bình an …… và nói 1 câu anh đang mệt , anh em nsoi chuyện sau nhé, lúc đấy em nghĩ hay là anh giận em vì về mà chẳng gặp anh , rồi lúc sau em lại nghĩ mai em đi rồi mà a còn như thế, anh lại không muốn nói chuyện với em lại nói 1 câu là anh mệt  ( Đến tận bây giờ em mới biết được lúc đấy anh đã bị ốm nặng rồi và anh mệt thật ) . Chắc lúc em gọi điện cho anh , anh cũng đoán được em biết bệnh của anh rồi đúng không, nhưng em cứ gỉa vờ như không biết gì để nói chuyện với anh được thật thoải mái, đến hôm mọi người trong nhóm Ve chai đến thăm anh mà anh không  ra gặp mọi người , em mới dám nói là em biết chuyện, anh nói với em nhiều lắm nhưng không rõ gì cả, lúc đấy em đã khóc vì rất thương anh, em đã nhìn thấy người bị bệnh đấy lúc đau yếu như nào rồi mà , em thương anh lắm ( rồi em nói với anh, em ko nghe rõ gì cả, anh cố nói to hơn 1 chút đi, anh nói với em được thêm vài câu rồi bảo anh mệt lắm rồi , ngày mai nói chuyện tiếp nhé. Anh đã hẹn em là ngày mai nói tiếp cơ mà sao lúc em gọi anh lại không nói đuọc nữa vậy (( lúc em gọi cho anh, chị gái anh nghe máy, chị bảo là anh không nghe máy được, em hỏi chị anh đang ăn à, chị bảo ừ, rồi em đã bảo là em gọi lại rồi, nhưng em lại sợ anh vừa ăn xong mệt nên em lại không dám gọi cho anh nữa, bảo là hôm nay đi học về em sẽ gọi cho anh mà (( anh đã hứa là nói với em nữa cơ mà, sao anh lại không thực hiện lời hứa thế :(((((((  Anh à, hôm nay anh đi đúng vào thứ 6 tuần Thánh đấy, có phải Thánh Giá nặng quá nên ngày hôm nay Chúa muốn anh vác cùng không :((((((((((((((  Em giận anh lắm đấy, anh có bệnh mà tại sao cứ phải giấu mọi người làm gì, anh sợ mọi người thương hại anh à, anh là đồ dở hơi mà  :((( mọi người giấu cũng đc nhưng sao đến em, anh cũng không nói gì cả vậy L( Em chưa bao giờ tin là gấp hạc giấy thì điều ước sẽ thành sự thật cả, vậy mà hôm qua em cũng ngồi gấp, em không mong là anh sẽ khỏi hẳn bệnh, mà chỉ dám hi vọng anh sẽ bớt được những cơn đau , để có thể sinh hoạt được như bình thường thôi :((( …. Em  thấy đấy là 1 điều ngớ ngẩn vậy mà em vẫn cố tin vào nó, cuối cùng thì sao chứ, nó cũng  chẳng bù đắp lại được gì cả mà thậm chí nó còn tồi tệ hơn :((( Mọi người nói đúng , anh đi lúc này có lẽ sẽ tốt hơn cho anh, anh sẽ không còn phải chịu những cơn đau nữa, về bên Chúa có lẽ là một cuộc sống mới sẽ không có gì đau đớn vì bệnh tật, không phải suy nghĩ nhiều chuyện nữa, đúng không anh. Cái chết không phải là sự kết thúc, mà là nó đang mở ra 1 cuộc sống mới, tốt hơn rất nhiều nơi Thiên Đàng đúng không anh, an nghỉ anh nhé, em sẽ luôn cầu nguyện cho anh. 
  
   Bao nhiêu kỉ niệm của anh và em, hình ảnh của anh và cả cái tên Phaolo Bùi Xuân Bách nữa, em sẽ nhớ tất cả, sẽ không bao giờ quên đâu :( Vĩnh biệt anh, 1 người anh 1 người bạn tốt nhất của em ! Em sẽ về thăm anh 1 ngày sớm nhất :(


                                                   Người em gái phương xa.

5 nhận xét:

Hà nói...

Sao bài này lại ở đây ạk =.= e nói vs a.Hưng là ko đăg lên r cơ mà >"<

Nam Định nói...

a Hung;a da xin phep em rui ma?hjhj.thoi a cu dang vi cv chung thoi,de nhiu ae them loi cau nguyen cho ban bach thui???

Nam Định nói...

a Hung;a da xin phep em rui ma?hjhj.thoi a cu dang vi cv chung thoi,de nhiu ae them loi cau nguyen cho ban bach thui???

Nặc danh nói...

BACH RA DI LA MOT TJN BUON. NHUNG NEU MNO KO BJ BENH CHAC LA NO CUA E ROI EM A` . A NOI THO MA THAT

Hà nói...

Nặc Danh vừa cm là ai thế ạk , a tú ruồi àk

DANH SÁCH BÀI VIẾT